TẢN MẠN TUỔI Ô
MAI
Nguyễn Hà Tiên – 8/1
Không biết tự bao giờ, mái trường Hàm Nghi lại trở nên thân thương với
tôi gần như thế nữa. Một năm, rồi hai năm học đã đi qua và giờ đây là năm thứ
ba, tôi tiếp tục đời học sinh Trung học cơ sở của mình vẫn ở dưới mái trường này.
Có nhiều buổi trưa tan trường về muộn tôi vẫn muốn một mình lang thang trong
sân trường có bóng râm của hai cội bồ đề già, nghe gió đùa trong lá, nghe tiếng
chim sâu đâu đó lách chách trong mỗi cành cây và qua kẻ lá là bầu trời xanh
trong lồng lộng như ước mơ vút cao của một con bé tuổi mười bốn, mười lăm.
Tuổi mới lớn với nhiều ước vọng và đôi lúc tôi vẫn thảng thốt tự hỏi
với lòng mình rằng ; Tà áo dài bay bay của cô giáo yêu thương hay bụi phấn
vương vương trên mái tóc hoa râm của thầy giáo già đáng kính. Có phải chăng đó
vẫn là ước mơ sâu kín của tâm hồn mình.
Hàm Nghi trong tôi hôm nay với Hàm Nghi ngày tôi chập chững bước chân
vào vẫn bình dị và đáng yêu như thế. Có khác chăng là nỗi niềm của tôi với mái
trường mến yêu thì bộn bề bao điều chất ngất. Tôi yêu Hàm Nghi bởi ở đây là
khởi đầu cho một thời để nhớ. Hàm Nghi trong tôi là bóng dáng thân yêu sáng
chiều trên bục giảng của cô, là ánh mắt nghiêm khắc nhưng bao dung của thầy. Để
miên man uống cạn suối nguồn yêu thương để rồi có lúc lại tự hỏi mình: Ngày
chia xa chắc cũng tới gần kề.
Chiều hôm qua, sau giờ tan học, chậm rãi trên ban công tầng hai nhìn
ra xa phía cổng trường – Đàn chim nhỏ hồn nhiên ra về khắp ngã phố. Tiếng ríu
rít đùa vui, khăn quàng đỏ tung bay trong chiều gió lộng, rồi chợt giật mình
khi bàn tay nhỏ bạn khẽ đập vào vai và
đôi mắt nheo nheo sau làn kính cận:
- Trường mình đẹp quá mi ơi!
Nếu bây giờ có ai đó hỏi tôi: “ Sau này lớn lên con thích nghề gì?”
Tôi sẽ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “ Làm cô giáo”. Vì sao ư ? Biết phải trả lời làm sao đây nhỉ ? Phải
chăng những năm tháng dưới mái trường Hàm Nghi đã cho tôi những cảm nhận đó?
Tôi yêu trường tôi nên yêu thương cả cái nghề của cô giáo mình.
Vậy đó, lẩn thẩn của tuổi hoa xinh là những vòng bánh xe lăn chiều tan
lớp, là lạo xạo tiếng lá rơi vương trên tóc và trên lối đi qua.
Yết Kiêu, Tôn Thất Thiệp, Trần Quốc Toản, Thái Phiên… những ngã đường
sáng chiều hai buổi dẫn tôi đến với ngôi trường, đến với nơi ấp ủ cho tôi một
ngày mai, nơi vẫn còn xa lắm lắm.
Lại một chiều tan học nữa đi qua. Tôi lặng yên trong sân trường im
bóng. Tôi biết ở đây đang có tất cả những yêu thương che chở, những gởi gắm ước
mơ và hơn hết thảy, ở đây có những người thầy, người cô đang thầm lặng làm công
việc ươm trồng cây xanh cho đời mà chúng tôi là những hạt giống. Tôi ra về
trong thơ thới hân hoan bởi tôi vừa đón nhận những dòng dưỡng chất yêu thương
để nảy mầm rồi lên xanh cùng năm tháng.
Mái trường nhỏ chìm xuống dưới bảng lảnh sương chiều. Thân thương quá
Hàm Nghi ơi!...